Chương 2
4
Tôi nhanh chóng nhập vai: bên trái thì “Chồng ơi, đây là lần đầu tiên em đi spa đó nha~”, bên phải thì “Chồng ơi, thầy Tony cắt tóc có phải hơi ngắn quá không?”.
Cận Khoát rõ ràng chưa quen, im lặng trả tiền rồi sải bước đi trước.
Thời gian cứ thế trôi qua trong sự tiêu khiển và tiêu tiền. Đến khi ngồi lại xe thì trời đã xế chiều.
“Còn muốn đi đâu nữa không?”
“Hết rồi, về nhà thôi.”
Cuối cùng cũng đến phần chính.
Đúng là mấy người có tiền, cái nghi thức trước bữa chính cũng rườm rà.
Người thường thì gấp rút đi tắm cái rồi lên giường ngay.
Nhưng, có tiền đúng là thích thật.
Một vòng spa shopping về khiến tôi từ dáng vẻ già nua, rệu rã như dân lang thang biến lại thành thanh niên trai trẻ.
Tôi mở camera trước ngắm mình, vui vẻ chỉnh tóc mái.
Lần gần nhất tôi trông rạng rỡ thế này là hồi mới tốt nghiệp.
Hồi đó tôi còn tưởng mình sẽ là tinh anh xã hội, sau lưng có một đám người đi theo.
Ha ha, kết quả là bây giờ sau mông là cả núi việc người khác bỏ lại.
Beta không nên mơ mộng.
Tôi cất điện thoại đi, nghe thấy Cận Khoát khẽ “chậchậc”, nhíu mày rồi đánh lái gấp.
Xe dừng lại bên đường, dây an toàn được tháo ra, anh liếc gương chiếu hậu, hạ kính cửa sổ xuống nửa chừng:
“Lại đây.”
Trời còn chưa tối, người xe tấp nập, anh chơi kiểu này luôn?
Tôi chống tay lên ghế, khổ sở trèo qua bệ giữa, ngồi hẳn lên đùi anh.
Cơ bắp rất săn chắc, vừa ngồi xuống là cảm giác mông chạm phải đá vậy.
Cận Khoát sững lại hai giây: “Cũng được.”
Rồi anh giữ lấy gáy tôi, kéo tôi lại gần.
Mùi nước hoa lạnh lẽo của nam giới bao trùm.
Tôi nép trong ngực anh, cảm nhận hơi thở tới gần, rồi… dừng gấp, rút lui nhanh chóng.
Ơ?
Không làm nữa?
Tôi còn đã…
Cận Khoát hơi nheo mắt, ánh nhìn đuổi theo một chiếc xe lướt qua nhanh, nhìn đến khi nó khuất khỏi tầm mắt rồi mới chậm rãi quay đầu lại, từ từ hạ ánh mắt xuống… đông cứng.
Mặt anh đơ ra: “Tại sao em lại cởi quần tôi?”
Não tôi cũng đơ theo. Không cởi thì làm sao làm?
Cửa xe đóng lại nhanh chóng.
Cận Khoát kéo lại khóa quần, thắt dây nịt: “Em chuyên nghiệp hơn tôi nghĩ.”
Được khen rồi.
Tôi làm sales suốt đời không ai khen, giờ chỉ cởi cái quần lại được khen.
Tôi định tiếp tục cố gắng thì Cận Khoát nắm tay tôi, đè tôi trở lại ghế phụ:
“Được rồi, người kia đi rồi.”
Đã… đi rồi?
Còn chưa làm gì mà?
Chưa tới ba giây mà?
Tôi im lặng thắt dây an toàn lại, lòng nhẹ bẫng.
Phù~
Tiền kiếm được dễ hơn tưởng tượng, chẳng tốn sức tí nào.
5
Cận Khoát đưa tôi về căn nhà cũ của anh.
Ba, mẹ và anh trai anh đều ở đó.
Tôi lập tức căng thẳng, kéo nhẹ áo anh.
Tình huống riêng tư thế này không phải nên tìm chỗ nào yên tĩnh hơn sao? Sao lại đưa về nhà gặp người ta?
Anh hơi nghiêng người, thấp giọng nói: “Đừng căng, cứ dùng nửa khí thế của em trong văn phòng tôi là đủ.”
Khí thế?
Tôi có cái đó à?
Đó là bị dồn vào đường cùng mà tự bung thôi, không thể tự phát được!
Dù vậy, không khí nặng nề ở bàn ăn cũng chẳng khác gì nơi làm việc.
Suốt bữa tối chỉ có tiếng nhai và thở, được nửa chừng thì bố Cận đột ngột mở miệng:
“Nghe nói hôm nay con bỏ lại công ty, đi lêu lổng cả ngày?”
Câu này hỏi Cận Khoát, nhưng anh chỉ từ tốn bóc một con tôm bỏ vào đĩa tôi, không trả lời.
Dân công sở lâu năm như tôi sẽ không để câu hỏi rơi lửng, liền vội vàng mở miệng:
“Chú hiểu nhầm rồi ạ, hôm nay chồng cháu hẹn hò với cháu, không phải lêu lổng đâu.”
Không khí càng thêm ngưng trệ.
Bang – ông ấy đặt nĩa xuống, giọng lộ rõ bất mãn:
“Lêu lổng còn chưa tính, lại còn ăn mặc lôi thôi giữa nơi công cộng, ra thể thống gì chứ!”
Sao cứ bám lấy hai từ “lêu lổng” thế, từ vựng nghèo quá à?
Tôi khều khều Cận Khoát: “Mình khi nào mà lôi thôi giữa nơi công cộng thế? Phòng thử đồ à?”
Cận Khoát nhìn tôi kỳ quái, nhắc: “Trên xe.”
À, trên xe hả.
Tôi đã nói rồi, nơi công cộng không thể chơi quá liều, xung quanh toàn khán giả, giờ bị phụ huynh thấy luôn rồi.
Đầu óc tôi xoay nhanh.
Lời biện minh bật ra khỏi miệng:
“Chú ơi, tụi cháu có hơi quá chút, nhưng ít nhất không ngoại tình mà, là bạn đời đàng hoàng, cảm xúc bộc phát, có thể hiểu được mà, đúng không?”
Bố Cận nghẹn lời.
Chết rồi, lỡ lời, phạm đại kỵ rồi.
Tôi lập tức nhìn sang mẹ CậnCận, lo lắng siết chặt muỗng.
Dân công sở dày dạn ngồi xuống bàn ăn sẽ nhanh chóng nhận ra ai là người có quyền lực nhất trên bàn – dù bà không nói một lời, không liếc tôi cái nào, nhưng khí thế thì không ai sánh kịp.
Giờ bà đối mắt với tôi. Hai giây… ba giây…
Khi tôi bắt đầu không chịu nổi nữa, bà lên tiếng:
“Ăn có quen không? Nếu không thì bảo bếp làm món khác.”
Giọng điệu trầm ổn, sắc mặt bình tĩnh.
Tôi như được đại xá: “Không cần đâu cô ơi, mấy món này ngon cực.”
Cận Khoát không nhịn được cười khẽ.
Nghe thấy, tôi quay đầu lại, ánh mắt anh mang ý động viên, còn nhẹ nhàng vỗ đùi tôi:
“Thích thì ăn nhiều vào.”
Ăn nhiều vào.
Tôi hiểu hàm ý sâu xa của anh – có sức mới chống lại đêm dài.
Nhưng chuyện ba giây ấy… cần sức sao?
6
Phòng ngủ của Cận Khoát lớn gấp đôi căn hộ mà tôi cắn răng mua.
Tôi đi một vòng rồi cẩn trọng hỏi:
“Cách âm tốt không?”
Dù gì thì giọng tôi cũng to, sợ làm mất mặt.
Anh đang lau tóc, chỉ khoác hờ áo choàng tắm, vóc dáng quá chuẩn.
“Cách âm hả? Chắc cũng được.”
“Ồ… vậy là tốt rồi.”
Tôi cố rời mắt khỏi anh, ôm lấy bộ đồ ngủ quản gia đưa tới:
“Em sẽ tắm nhanh thôi.”
Cận Khoát ngẩng đầu, hơi buồn cười:
“Không ai hối em cả.”
Đúng là không ai hối, nhưng giờ tôi đang sốt ruột.
Dáng người thế kia, chỉ ôm thôi cũng phê rồi.
Tôi tắm chiến đấu 5 phút.
4 phút đầu là ngẩn người, nghĩ về cuộc đời.
Tại sao cứ lúc mọi chuyện suôn sẻ thì lại xảy ra vấn đề nhỉ?
Không có tại sao. Đơn giản là xui.
Tôi thở dài, nước còn chưa lau khô, đã lết ra cửa, bám lấy khung:
“Chồng ơi…”
Cận Khoát đang gõ máy tính, nghe tiếng liền ngẩng lên:
“Sao vậy?”
Xong còn thêm: “Không có người ngoài thì không cần gọi thế.”
Ơ? Sao vậy?
Mà giờ không tiện hỏi.
Tôi cắn môi, ấp úng:
“Có vẻ bị trầy da… anh giúp em xem chút được không?”
Anh đặt máy tính xuống, bước lại:
“Ở đâu?”
“Thì… chỗ đó…”
Cận Khoát dừng bước đột ngột, mặt biểu cảm khó hiểu:
“Chỗ đó… sao lại bị trầy?”
“…Chắc là chà mạnh quá.”
Nói đùa chứ, cầm tiền làm việc, còn được khen chăm chỉ, tôi dốc hết sức “vệ sinh” sạch sẽ để đảm bảo trải nghiệm tốt… ai ngờ đánh giá cao sức chịu đựng của làn da quá.
“Để anh gọi bác sĩ.”
Tôi vội chạy tới kéo tay anh:
“Không được! Em còn mặt mũi mà!”
Cận Khoát quay mặt đi: “Em mặc đồ vào trước đi.”
“…Ừm.”
Tôi vội vàng mặc đồ, anh thì nhìn sang chỗ khác, tai đỏ ửng.
Nhưng mà… sao anh này ngây thơ thế, định tắt đèn mới làm hả?
Khoan, với tình trạng của tôi hiện giờ, chắc chẳng làm được gì…
Nếu bên nhận dịch vụ không đủ điều kiện, có phải hoàn tiền không nhỉ?
Nghĩ mà lo.
Tiền lãi một ngày còn chưa kiếm đủ nữa là.
Chắc mặt tôi khó coi lắm, Cận Khoát dịu giọng an ủi:
“Bác sĩ gia đình, sẽ không lắm mồm, yên tâm.”
Rất nhanh, bác sĩ gõ cửa phòng.
Là anh trai anh ấy.
…
Tôi nắm chặt cạp quần không buông:
“Thôi thôi chồng ơi, không sao hết, để anh ấy về đi.”
Anh trai cũng ngang ngược:
“Không được, trái với đạo đức nghề nghiệp của tôi. Nói đi, bị sao để tôi kê thuốc đúng.”
Thật sự định vứt mặt tôi ở đây à?
Tôi hít sâu, mặt nóng bừng, giọng nhỏ như muỗi:
“Chà… mạnh quá…”
Không gian im lặng đến nghe rõ tiếng kim rơi.
Anh trai anh ấy khẽ ho:
“Biết rồi. Cậu ra đây một lát.”
Cậu?
Xưng hô gì mà rối rắm?
Tôi vừa ráng chịu cái đau, vừa lặng lẽ đi theo, nghe thấy anh trai dạy dỗ:
“Beta và omega khác nhau, đừng vội vàng vậy. Dạo đầu phải dài chút, hiểu không?”
Cận Khoát cứng giọng:
“Em biết.”
“Biết mà làm ra nông nỗi này? Có cần thêm lọ gel…”
“Không cần! Em … không ngủ với cậu ấy.”
“Ờ thì đúng, tối nay phải kiềm chế. Vậy anh đưa chú hộp thuốc ức chế nhé?”
“Cũng không cần. Không đến mức đó.”
“Không đến mức?”
Anh trai cười:
“Được rồi, anh đưa thuốc cho cậu ấy xong là đi ngủ. Đừng có lại tìm anh, mẹ ngủ rất nông.”
Cảm giác cuộc trò chuyện kết thúc, tôi nghiến răng quay lại phòng.
Giờ không chỉ “chỗ đó” rát, mà cả người như bị vả mười mấy cái, vừa nhục vừa hối hận.
Đúng là tôi lúc tắm tự nhiên hăng chi thế cơ chứ?
Giờ thì hay rồi, tối nay không làm gì được, chắc phải trả lại tiền.
7
Tôi lặng lẽ bôi thuốc xong, lẽo đẽo lại gần anh.
“Xin lỗi… sếp.”
Cận Khoát gập máy, tháo kính:
“Không sao. Còn đau không?”
“Hết rồi, thuốc của anh trai anh hiệu quả thật.”
Anh ngớ ra một lúc rồi bật cười:
“Tôi chưa giới thiệu, anh ấy đúng là bác sĩ gia đình, hiện cũng là cha dượng tôi.”
?
“Coi như mẹ tôi trả đũa bố ngoại tình. Nhưng bà thật lòng yêu ông ấy.
Bố tôi thì sống chết không chịu ly hôn, còn sợ dượng tôi với mẹ sinh con giành tài sản, nên cứ gây áp lực lên tôi.”
Bảo sao lúc ăn tối, anh trai kia ngồi đầu bàn cạnh mẹ.
Tôi còn tưởng là anh cả.
Đúng là quan hệ người giàu rối thật.
Nhưng giờ tôi quan tâm hơn là… hai cái chăn trên giường.
Một bên một cái, như thể cách nhau cả dải ngân hà.
Mất hứng toàn tập.
Cảm giác như làm việc mấy tháng trời, cuối cùng chốt được dự án, các bộ phận duyệt xong cả, đến phút chót lại bảo tạm hoãn.
Bao nhiêu hồi hộp, mong chờ tan thành mây khói.
Tôi rụt rè nói:
“Sếp, tối nay không trừ tiền được không? Em sẽ bù lại gấp đôi.”
Anh tựa đầu vào giường, lật sách:
“Tại sao phải trừ? Em hôm nay thể hiện tốt, chặn luôn ý định ép tôi cưới của ba tôi.”
Nghe vậy thì coi như lập công chuộc tội?
Tốt quá!
Tôi lập tức sống lại:
“Vâng sếp! Đợi chỗ trầy lành em nhất định nỗ lực hết mình! À, bác sĩ nói cái đó… em xin hai chai nhé? Beta thật sự không bằng omega, em sợ anh không hài lòng.”
Hơi nước từ máy tạo ẩm phả ra mịt mù, đèn ngủ vàng ấm bao phủ gương mặt đẹp như tượng của Cận Khoát, khiến nét anh có vẻ dịu lại.
Nhưng không đủ dịu cái cơ thể đang cứng ngắc của anh.
Cận Khoát như hóa đá.
Một lúc sau, anh từ từ ngồi thẳng, đặt sách xuống.
Tôi nhận ra, vội nói:
“Em không cố tình nghe lén đâu, cách âm kém quá, tự chui vào tai em đó.”
Anh thả lỏng hơn nhiều:
“Ừ… em không cần để ý mấy lời ấy đâu. Chúng ta không cần thân mật kiểu đó.”
Lần này đến lượt tôi cứng đờ.
Cái gì cơ?
Không làm?
Thế chuyển tiền cho tôi làm gì? Làm từ thiện à?
Không thể nào, trên đời không có người tốt đến thế.
Tôi suy luận lại.
Cận Khoát gần đây bị thúc cưới, khó chịu nên kéo tôi về nhà tạo hình tượng, gặp bố mẹ, còn cấm gọi “chồng” khi không có ai…
Tôi dè dặt hỏi lại:
“Vậy… anh thuê em làm bạn đời trên danh nghĩa để đối phó chuyện cưới hỏi thôi sao?”
“…Chứ không phải à?”
“Em tưởng anh thuê em làm… làm…”
Nói không ra miệng.
Anh lập tức hạ mắt, truy hỏi không buông:
“Em tưởng là làm gì?”
Tôi cấu mép chăn, gãi mặt, nhìn trần nhà rồi nhìn sàn, há miệng vài lần, hít sâu, thở ra, nắm tay, buông ra…
Cuối cùng nhỏ giọng nói:
“… Mấy cái bao cao su.”
Bình luận cho chương "Chương 2"
THẢO LUẬN TRUYỆN
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com