Chương 6
Thực ra nếu cẩn thận nghĩ lại, ngày hôm qua lúc hắn nói chuyện với ta cũng chỉ có lần đầu tiên tự xưng là trẫm, những lúc còn lại cơ bản đều xưng là ta. Trừ việc lúc đầu dọa nạt ta một trận, những lúc khác nói chuyện cũng khá là thoải mái, không hề lấy uy nghiêm hoàng đế ra trấn áp ta.
Không hổ là đứa trẻ được cô mẫu ta nuôi dưỡng
Giống nhau y hệt!
Sau đó người lại nói thêm một số chuyện trong hậu cung, cũng chỉ có mấy việc như mua sắm trong cung, chẳng qua là mua sắm trong cung, ban phát tiền hàng tháng cho các cung, cũng may là hiện tại trong hậu cung cũng không mấy phi tần, mấy việc lục đục đấu đá cũng không nhiều
“Đúng rồi, nha hoàn bên cạnh con ta trông rất quen mắt, là con đem từ trong phủ theo sao?”
“Nàng ấy có lẽ từ đầu đã là cung nữ của Yên Hú cung. Có lẽ là do người nhận nhầm chăng?” Ta miễn cưỡng đặt đũa xuống, nghĩ đến việc bản thân chuẩn bị phải quản lý những việc hậu cung mà cảm thấy vô cùng bi thương.
“Có lẽ là vậy.” Người khẽ cau mày, đổi chủ đề: “Con ăn no rồi thì quay về đi, ta cũng hết chuyện nói với con rồi.”
Thế là Tĩnh Doanh cô cô liền đẩy cửa ra, còn ta lại bắt đầu quy quy củ củ hướng về phía thái hậu hành lễ, sau đó nhanh chân rời khỏi.
Vừa ra đến cửa, Thu Lạc đã lập tức xông tới bên cạnh ta, vô cùng lo lắng nhỏ tiếng hỏi:
“Nương nương, thái hậu không làm khó gì người chứ.”
“Không có, không có, chúng ta chỉ cùng nhau dùng bữa thôi.” Ta thấp giọng đáp lời.
Sau đó nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đưa ta trở về Yên Hú cung.
Chúng ta vừa về Yên Hú cung không lâu, Thái hậu liền chuyển sang cho ta một đống đồ, cùng lúc còn có ý chỉ của Tôn Diễm cũng được truyền đến, nói tăng thêm cho ta một phân vị, phong ta là Chiêu Nghi.
Chiêu Chiêu nghi.
Cái mọe gì vậy?
Còn không bằng giữ nguyên như lúc đầu, trực tiếp gọi ta là Triêu Chiêu nghi.
Nhưng nội tâm ta đối với việc được thăng chức cũng không có chút dao động nào.
Đúng như dự đoán, ta cách thất sủng càng ngày càng xa rồi!
Tuy rằng ta không thể thông qua việc thất sủng, giả c.hết xuất cung, nhưng có lẽ ta có thể kết đồng minh với Tôn Diễm, sau đó tìm ra người trong lòng hắn, cuối cùng dùng tình nghĩa thuyết phục hắn thả ta xuất cung.
Đương nhiên, nếu như không thể quang minh chính đại xuất cung, ta cũng không ngại trong ứng ngoại hợp với hắn, lần nữa giả c.hết.
Ta ôm đầu nói chuyện câu được câu mất với Thu Lạc, đột nhiên nghĩ đến việc Thu Lạc đối với việc trong cung hình như cũng hiểu rất rõ, liền tìm cách đào tin tức từ nàng.
Vì thế ta liền giả vờ vô ý gợi chuyện: “Đúng rồi, bình thường hoàng thượng là do ai hầu hạ?”
Nếu như đã là người trong lòng, ắt hẳn phải rất quen thuộc mới phải.
Nói không chừng còn là người thân cận bên người.
Thu Lạc thấy ta chủ động hỏi thăm về Tôn Diễm, cho rằng cuối cùng ta cũng chịu dụng tâm tranh sủng, liền vội vàng trả lời: “Là Lý công công. Chỉ là thường ngày Lý công công một mình chăm sóc hoàng thượng cũng sẽ có một số phương diện cũng còn sơ sót. Những lúc như vậy nương nương người sẽ có thể trở thành chiếc áo bông tri kỷ của hoàng thượng…”
Lại nữa rồi……
Có những lúc ta cảm thấy Thu Lạc đơn giản chỉ là một cái máy nói,một cái máy nói chuyên gia tư vấn cho ta xem làm thế nào để nhận được ân sủng.
Truy rằng ta hiện tại cách con đường thất sủng càng ngày càng xa nhưng ta đây cũng không muốn đắc sủng!
Vạn nhất làm người trong lòng Tôn Diễm hiểu lầm, mang hận trong lòng, một ngày nào đó hai người bọn họ lại trở nên tốt đẹp, sau đó hợp sức bắt nạt ta thì phải làm sao?
Ta cảm thấy ta là người thẩm nhất thiên hạ.
Nhưng mà như vậy xem ra người trong lòng của Tôn Diễm là người ngoài cung.
Theo như lời Thu Lạc nói, người Tôn Diễm tiếp xúc nhiều nhất trong cung chính là Lý công công, người trong lòng hoàng thượng không thể nào là Lý công công, Lý công công đã có tuổi lắm rồi. Huống hồ…
Thế là ta quyết định ra tay với người bên ngoài cung.
Ta tiếp tục dò hỏi Thu Lạc: “Vậy bình thường hoàng thượng có hay xuất cung không?”
“Hoàng thượng rất hiếm khi xuất cung, những lần xuất cung ít ỏi cũng là cải trang vi hành. Ngài ấy ngày thường xử lý chính vụ vô cùng vất vả, nương nương, người nhất định phải…”
…
Thu Lạc, ngươi có thể đừng mãi chỉ nghĩ đến việc bắt ta tranh sủng nữa có được không…
Vị nương nương trước mặt ngươi bây giờ thời thời khắc khắc đều nghĩ đến việc xuất cung đó.
Tranh sủng cái việc này.. vẫn nên để lại cho những vị nương nương có chí hướng khác đi.
Ta mỉm cười miễn cưỡng.
Nhưng vẫn ngoan cường tiếp tục hỏi: “Vậy hoàng thượng có vị đại thần thân cận nào không?”
Nếu như không phải người trong cung, cũng không phải do xuất cung quen biết, vậy chỉ có thể là đại thần.
“Có, có cha của nương nương Mạnh thừa tướng, còn có Thẩm tướng quân, Bàng ngự sử…” Thu Lạc giơ từng ngón tay ra bắt đầu nghiêm túc đếm số.
“Có ai…tuổi tác ngang bằng với hoàng thượng, còn vô cùng thân thiết với người không?” Ta thăm dò.
Thu Lạc lại tiếp tục cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó ngập ngừng trả lời: “Có một người, nhưng mà thật ra cũng không phải là cực kỳ thân thiết.”
“Là ai??” Ta cảm thấy vô cùng có triển vọng.
“Thẩm tiểu tướng quân. Thời niên thiếu Hoàng thượng đã từng vô cùng thân thiết với Thẩm tướng quân. Nhưng mấy năm gần đây, Thẩm tướng quân và Thẩm tiểu tướng quân thường xuyên đóng quân ở biên giới, không còn liên lạc nhiều nữa. Hiện tại cũng không biết quan hệ thế nào rồi.”
Ta đã từng gặp Thẩm Tiểu tướng Thẩm Mục Hành quân một lần khi còn nhỏ.
Tuy rằng khi đó tuổi hắn còn rất nhỏ, nhưng đã có thể nhìn ra đó là một vị công tử phong lưu phóng khoáng.
Điểm này so với miêu tả của Tôn Diễm về ngoại hình của người trong lòng đúng là rất khớp.
Hơn nữa hắn đối với cầm kỳ thi họa cũng không có hứng thú, thân là trưởng tử phủ tướng quân, lại còn phải thường xuyên cùng Thẩm tướng quân trấn giữ biên cương, hắn đương nhiên càng có hứng thú với võ thuật hơn.
Điểm này cũng rất đúng.
Về phần tự luyến, thích nịnh nọt … không ngờ Thẩm Mục Hành vậy mà lại là người như vậy!
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Nhưng mà vòng đi vòng lại, ta cảm thấy người trong lòng Tôn Diễm hẳn chính là Thẩm Mục Hành.
Vừa nghĩ đến thân phận của Thẩm Mục Hành và Tôn Diễm, một vở ngược luyến tình thâm tự động chạy vụt qua trong đầu ta.
Thân là hoàng đế, Tôn Diễm không cách nào ở cạnh người trong lòng, nhưng hắn cũng không muốn phản bội người yêu của mình, hoan hảo cùng nữ tử khác, chỉ có thể nói với bên ngoài bản thân bận bịu quốc sự, không muốn nạp phi, ngày ngày đơn độc sử lý chính sự đến tận khuya.
Mà Thẩm Mục Hành tự thấy bản thân không có cách nào ở bên hoàng thượng liền tự nguyện cầm giáo, thay người mình yêu thủ hộ giang sơn, để hắn có thể yên ổn trở thành một vị minh quân yêu nước yêu dân, lưu danh thiên cổ.
Trời ạ!
Đúng là một chuyện tình tuyệt đẹp!
Tuy rằng ta là một người đáng thương vô tội, vô ý bị kéo vào giữa hai người bọn họ, nhưng ta vẫn không thể kìm được cảm động rơi lệ trước tình yêu đẹp đẽ của hai người bọn họ.
6.
Nếu như đã hiểu được rõ tiền căn hậu quả, ta định sẽ ra tay từ phía Tôn Diễm.
Ta không thể nào tiếp xúc được với ngoại thần như Thẩm Mục Hành, vì vậy cách duy nhất chính là tạo quan hệ tốt với Tôn Diễm trước.
Tôn Diễm xem ra có vẻ là một người dễ nói chuyện, đợi phân lượng của ta trong lòng hắn nặng hơn một chút, trở thành bằng hữu tốt của hắn, nói không chừng hắn sẽ không nói hai lời lập tức thả ta xuất cung.
Lúc này đột nhiên ta lại cảm thấy vô cùng hối hận bản thân hôm qua vì sao lại làm ra một bàn đồ ăn như vậy.
Hi vọng hắn sẽ không mang hận trong lòng.
Thế là ta liền để Thu Lạc dựa theo khẩu vị của Tôn Diễm sắp xếp một bàn đồ ăn trưa còn nói nếu sau này Tôn Diễm có tới thì cứ làm đồ ăn theo khẩu vị của hắn.
Lời Thu Lạc nói cũng có mấy phần lý, nếu muốn chiếm được trái tim của một người đàn ông, à không!
Nếu muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Tôn diễm, đầu tiên phải ra tay từ dạ dày.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, tinh thần ta trở nên vô cùng sảng khoái, bước tới trong sân Yên Hú cung.
Đã đến Yên Hú cung được một ngày rồi, ta vẫn còn chưa kịp quan sát kỹ trong cung có những gì.
Không thể không nói, hiệu quả làm việc của cung nhân vô cùng cao, hôm qua Tôn Diễm mới nói sẽ đem hết hải đường bên Phù Tô điện sang đây trồng, vậy mà hôm nay tất cả đều đã được sắp xếp gọn gàng rồi.
Nhưng mà số cây hải đường cũng không nhiều lắm, nghe nói là đại đa số những cây bên Phù Tô điện đều là cây đạo thụ lâu năm, rất khó cấy ghép, hơn nữa cũng có thể sẽ làm hỏng phong thủy, vì vậy chỉ chuyển được một số cây nho nhỉ.
Xem ra nếu muốn xem hải đường, vẫn là phải đến Phù Tô điện.
Sau khi dạo quanh những cây hải đường mấy vòng, ta lại đi dạo sang cả những viện khác. Chỉ là bố cục của đại đa số các viện đều tương đồng hoặc rất giống nhau, đi một lúc liền cảm thấy có chút nhàm chán liền quay về.
Bản thoại trong cung cũng không hay như bên ngoài cung, ta tùy tiện chọn vài cuốn đều là những cuốn ta đã đọc từ trước khi nhập cung rồi, vì vậy ta cũng chỉ đọc mấy chữ sau đó liền ném sang một bên.
Những ngày tháng trong cung thật sự rất nhàm chán.
Không biết mấy vị nương nương trong cung rốt cục là làm những gì để g.iết thời gian nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta liền đem bạc đưa cho Thu Lạc để nàng thay ra xuất cung chọn mua cho mấy cuốn thoại bản, sau đó tìm một chiếc khăn, định bụng sẽ thêu thùa gì đó g.iết thời gian.
Về việc tại sao lại là một chiếc khăn mà không phải hà bao hay tẩm y gì đó, đương nhiên bởi vì thêu khăn tay là dễ nhất.
Ta cũng không biết bản thân có đủ kiên nhẫn để thêu xong cả một bộ y phục không.
Ta nghĩ chắc có lẽ là không đi.
Bình luận cho chương "Chương 6"
THẢO LUẬN TRUYỆN
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com