Chương 2
05
【Chuyển sang nhà trọ rẻ hơn, gặp chị gái tốt bụng – 20.04.2019】
Nhật ký à, tao chuyển nhà rồi.
Nhà trọ cũ 51 tệ một đêm, mắc quá.
Tao chạy một vòng cả thành phố, cuối cùng cũng tìm được một nhà trọ ở khu ven thành, chỉ 31 tệ một đêm.
Trong phòng có bốn giường, đối diện tao là một ông chú kỳ quặc, mới nhìn tao đã thấy sợ.
Ông ta hay nhìn tao cười, cái kiểu cười khiến người ta rợn tóc gáy.
Ông ta còn hay tìm cớ chạm vào tay tao.
Có một lần, tao từ nhà vệ sinh bước ra, ông ta nhìn tao rồi bắt đầu tụt quần.
May mà đúng lúc đó, một chị gái bước vào, khựng lại một chút, rồi giáng một cái bạt tai thẳng vào mặt ông ta.
“Thằng bệnh hoạn, dám động tay động chân tao phế mày đấy.”
Tao nhìn chị ấy bằng ánh mắt đầy biết ơn.
Chị ấy ở giường dưới tao.
Tên là Hạ Dương.
Chị ngẩng đầu nhìn tao, cười nói:
“Yên tâm, có chị đây rồi.”
Chị ấy tốt lắm.
Tối đó tao uống thuốc, ngủ rất ngon.
Tao mơ một giấc mơ.
Trong mơ, ba mẹ dắt tao và anh đi chơi Disneyland.
Biết tao thích con cáo Nick, anh đã xếp hàng mấy tiếng đồng hồ để tới lượt chụp ảnh.
Cuối cùng cũng đến, anh gọi tên tao, đẩy tao lên đứng cạnh Nick.
Cuối cùng cũng được chụp ảnh với thần tượng.
Tao cười tít cả mắt.
Ba mẹ và anh đứng gần đó, cười nhìn tao vui vẻ.
Nhưng khi tao quay lại, họ đều biến mất.
Trời đang trong xanh, đột nhiên tối sầm lại.
Tao hoảng sợ khóc òa, vừa khóc vừa tìm họ.
Tìm thế nào cũng không thấy.
Tao choàng tỉnh, mồ hôi đầm đìa.
Chị Hạ Dương lo lắng nhìn tao:
“Không sao chứ?”
Tao lắc đầu.
Chị hỏi tại sao tao ở đây.
Tao kể hết với chị.
Không hiểu sao, tao rất tin chị ấy.
Nghe xong, chị không nói gì, chỉ ôm tao vào lòng.
Vòng tay chị rất ấm.
Làm tao nhớ tới anh.
Chị kể, chị là trẻ mồ côi, được nhận nuôi nhưng bị bố nuôi bạo hành.
Không chịu nổi, chị bỏ trốn.
Mười mấy tuổi đã bắt đầu bươn chải ngoài đời, gặp đủ kiểu người, học được nhiều cách tự bảo vệ bản thân.
Chị nói:
“Con cừu non như em thì cần có một con sói lớn như chị che chở.”
Chị dạy tao nhiều mẹo tiết kiệm lắm.
Ví dụ như ra siêu thị nhặt đồ sắp hết hạn, có nơi sẽ bồi thường ít tiền, có nơi không nhưng sẽ cho mang đi miễn phí.
Còn ra chợ nhặt mấy lá rau bị bỏ đi, bỏ phần hư ra, trụng nước sôi là ăn được.
…
Chị Hạ Dương còn dẫn tao đi làm thêm kiếm tiền.
Phát tờ rơi, một buổi chiều được 60 tệ.
Lần đầu tiên tao cầm tiền, thấy mình không còn là một kẻ vô dụng nữa.
Tao nghĩ, nếu ngày nào cũng kiếm được ngần này, sau này chết rồi vẫn có thể để lại cho anh một ít.
Nghĩ vậy, tao bật cười thành tiếng.
Chị nhìn tao như nhìn đứa ngốc:
“Kiếm 60 tệ mà vui vậy á?”
Tao gật đầu.
Chị chọc mũi tao, nói tao không có chí.
Trừ việc ngày nào cũng phải dè chừng ông chú kỳ lạ kia, và phải tranh thủ rửa mặt đi ngủ sớm vì 10 giờ cắt điện cắt nước…
Thì những ngày sống ở nhà trọ cũng khá hạnh phúc.
…
Sắp tới giờ cúp điện rồi.
Ngủ ngon nhé.
…
Khi đọc đến đoạn ông chú bệnh hoạn, ngay cả Tổng giám đốc Hoắc vốn dửng dưng cũng âm thầm siết chặt nắm tay.
Phóng viên nghĩ, có lẽ Hoắc tổng cũng không thật sự ghét bỏ em gái mình như anh ta thể hiện.
Nhưng ngay sau đó, anh lại tự cười nhạt.
Chắc chỉ là ảo giác.
Anh lật sang trang tiếp theo.
Tiếp tục đọc.
06
【Tạm biệt chị gái tốt bụng – 22.04.2019】
Nhật ký à, tao chuyển đi rồi.
Hôm qua lúc đi vệ sinh, chị nhìn thấy tao ho ra máu.
Chị rõ ràng chẳng có bao nhiêu tiền, vậy mà vẫn nhất quyết muốn dẫn tao đi khám.
Trước giờ tao chưa từng nói với chị là mình bị bệnh.
Tao chỉ bảo là cãi nhau với anh, nên dọn ra ngoài.
Nhưng làm sao giấu được chị.
Có lẽ tao thật sự là một con sao chổi.
Không muốn làm liên lụy anh, càng không muốn kéo theo cả người chị nghĩa hiệp mới quen chưa được bao lâu này.
Chị từng nói với tao:
Chị đi làm là để sau này mở tiệm hoa của riêng mình.
Có một mái nhà thuộc về chính chị.
“Chị sẽ không để em trẻ như vậy mà chết đâu.”
Chị nói câu đó, trong mắt đầy kiên cường.
Tao cười, gật đầu.
Nhưng trong lòng thì nghĩ—tạm biệt chị nhé.
Sáng hôm sau, vừa trời tờ mờ sáng, tao kéo hành lý ít ỏi, lặng lẽ rời khỏi nơi đó.
…
Ngồi xổm viết nhật ký, chân tê quá.
Chờ tao tí, để thở một hơi đã.
…
Ổn rồi.
Dạo gần đây sức khỏe tệ hơn nhiều, đã bắt đầu nôn ra máu rồi.
Ngay vừa nãy, lại không kìm được mà nôn tiếp.
Người đi đường thấy tao như vậy, ai nấy đều bị dọa cho hoảng, tránh xa như gặp dịch.
Chỉ trỏ bàn tán.
Tao co ro một chỗ.
Phải rất lâu sau mới ngẩng đầu lên.
…
Cho đến khi tao phát hiện máu đã dính lên cuốn nhật ký.
Tao cuống quýt lau bằng tay, càng lau thì vết máu càng loang rộng.
Xin lỗi nhé, nhật ký.
Cũng làm mày dính bẩn rồi.
Không phải cố ý đâu, chỉ là… tao đau quá, không kiềm chế nổi.
…
Lúc tao còn đang ngồi xổm dưới đất nghỉ, có một cô chú ăn mặc rách rưới đi tới, dúi vào tay tao ít tiền lẻ.
Dù tao từ chối thế nào, cô ấy cũng nhất quyết để lại rồi chạy mất.
Tao lén đi theo.
Thấy cô dẫn theo người chồng bị tật, trong lòng ông là một đứa bé còn rất nhỏ.
Cô vuốt tóc, hôn lên má con một cái.
Rồi tiếp tục rao bán trái cây.
Tao đứng đó rất lâu.
Tới khi trời tối đen, nửa người tao lạnh tê cứng, mớ trái cây của cô vẫn còn hơn nửa.
Cô thở dài, chồng cô nhỏ giọng an ủi.
Hai người bắt đầu thu dọn, đặt đứa nhỏ vào cái rổ bên cạnh.
Tao đội mũ, đi nhanh tới, lúc cô không để ý, nhét lại số tiền đó vào áo của đứa nhỏ.
…
Chưa kịp để phóng viên mở miệng.
Hoắc Niên cười khẩy:
“Bịa hay đấy, suýt nữa tôi cảm động rồi.”
“Không còn đại gia bao nuôi thì bắt đầu viết tiểu thuyết kiếm tiền à?”
“Phóng viên Lâm, không cần đọc tiếp đâu! Tôi đúng là buồn cười, lại ngồi đây phí thời gian lâu thế chỉ để nghe ba cái trò giả vờ.”
“Nếu cô ta đã giả chết, không dám ra gặp tôi, thì cứ coi như cô ta chết thật đi, dù sao tôi cũng chẳng quan tâm.”
Nói xong, anh đứng dậy.
Không hề quay đầu lại.
Buổi phỏng vấn kết thúc tại đó.
07
Thế nhưng sau khi chương trình phỏng vấn số này được phát sóng, lại bùng nổ khắp mạng.
Có người đào ra chuyện năm năm trước, sau khi Hoắc tổng cắt đứt quan hệ với em gái thì thường xuyên ra vào phòng khám tâm lý, từ đó suy đoán rằng Hoắc tổng từng mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng vì cái chết của cha mẹ và sự phản bội từ em gái.
Người ta cũng phát hiện, sau khi sự nghiệp ổn định, anh đã nhận nuôi một người em gái.
Còn cuốn nhật ký của em gái Hoắc tổng thì…
Càng khiến dân mạng bàn luận sôi nổi hơn nữa.
Bình luận trái chiều.
Có người chửi em gái Hoắc tổng – Hoắc Niệm.
【Vì muốn thu hút sự chú ý mà dám giả chết? Năm đó vì tiền bỏ rơi anh trai ruột, để một mình ảnh gánh vác khủng hoảng phá sản, khiến tinh thần ảnh gần như sụp đổ. Giờ thấy anh thành đạt, liền quay lại bày trò đáng thương để xin lòng thương hại. Viết được mấy cuốn nhật ký như này, không đi viết tiểu thuyết thì uổng!】
【Đồ mê tiền, thật kinh tởm.】
【Cô nghĩ giả chết là làm anh mềm lòng sao? Tiếc là Hoắc tổng giờ đã có em gái mới rồi. Nghe bảo vì mừng sinh nhật mười tám tuổi của em gái, anh đã đốt pháo hoa suốt một tiếng đồng hồ khắp cả thành phố, còn tặng nguyên một tòa nhà nữa cơ. Cưng như trứng, hứng như hoa luôn.】
【Haha, đừng nói nữa, nếu không phải năm đó cô ta tự đoạn tuyệt với Hoắc tổng thì giờ mọi thứ đều là của cô ta rồi. Đoán chắc giờ cô ta đang hối hận muốn chết.】
Cũng có người lên tiếng:
【Tôi thấy có khi thật sự có ẩn tình đấy chứ. Cuốn nhật ký này viết rất chân thành, cảm xúc đầy ắp. Tôi không tin người viết được những lời như vậy lại là kẻ ham tiền.】
【Tôi cũng nghĩ thế, chắc chắn là có ẩn tình.】
…
Dù đánh giá ra sao, thì ai nấy đều chờ mong nội dung tiếp theo trong nhật ký của em gái Hoắc tổng.
Để tận dụng độ hot, đài truyền hình lại lần nữa liên hệ với người thân – Hoắc tổng.
Hỏi anh có đồng ý cho công khai nhật ký trước khi chết của em gái không.
Không rõ là vì không tin, hay là vì thực sự không quan tâm.
Trợ lý của Hoắc tổng trả lời:
“Hoắc tổng nói cuốn nhật ký đó đã giao cho phía đài xử lý, công khai hay tiêu hủy thì tùy các anh, anh ấy không có ý kiến.”
Anh ta còn bổ sung:
“Hoắc tổng cũng đã nói rõ, anh chỉ có một người em gái – Hoắc Uyển.”
Một phần cư dân mạng cảm thấy hả hê cực độ.
【Xem em gái Hoắc tổng còn diễn nổi nữa không, người ta căn bản không thèm quan tâm, haha.】
【Đồ mê tiền, chắc giờ lo sợ phát khiếp rồi chứ gì.】
Sau khi được ủy quyền, không lâu sau, phóng viên Lâm của đài truyền hình đã tổ chức buổi livestream có tên “Nhật ký trước khi chết của Hoắc Niệm”.
Trên màn hình, gương mặt anh ta nghiêm túc.
Quay về phía máy quay nói:
“Giống như mọi người, tôi cũng chưa đọc qua cuốn nhật ký này. Sau khi được Hoắc tổng cho phép, hôm nay tôi sẽ cùng mọi người chia sẻ, hy vọng mọi người hãy nhẹ tay khi bình luận.”
Phòng livestream lập tức tràn người xem.
Chưa đầy một phút—
Đã vượt quá một triệu người.
Tất cả đều đang chờ phóng viên Lâm mở cuốn nhật ký ấy ra.
Cùng lúc đó, trong nhà họ Hoắc.
Trợ lý Lâm Nhất ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hoắc tổng.
Do dự thật lâu mới mở miệng:
“Hoắc tổng, chương trình… sắp bắt đầu rồi.”
Hoắc tổng không thèm ngẩng đầu:
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nghe bất cứ tin gì về cô ta nữa.”
Bình luận cho chương "Chương 2"
THẢO LUẬN TRUYỆN
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com